CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN TRANG HOCHOITV

Nhớ Cho Xin Tiêu đề ....

  


Tôi tình cờ gặp em tại đám cưới em gái một cậu đồng nghiệp. Em là một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có sự cố khách mời tới cùng lúc quá đông và gia chủ không kịp chuẩn bị chỗ. Là một người đồng nghiệp thân thiết và cũng không quá câu lệ tôi xung phong tham gia phục vụ hậu cần, nhưng mọi người có lẽ vẫn ngại nên không cho tôi làm gì cả. Vậy là tôi đứng đó cùng em. Trong khoảng hai tiếng đồng hồ tôi đứng đó em bỗng gây ấn tượng mạnh với tôi bằng sự nhanh nhẹn, tháo vát, đảm đang. Khi đó nhìn em thật xinh đẹp, một cảm giác thương mến bỗng xuất hiện trong lòng tôi.

Khi về tôi đã chủ động xin số điện thoại của em qua cậu bạn đồng nghiệp và gần như ngay lập tức tôi làm quen với em. Những ngày đầu mới quen tôi cảm giác như mình đã biết nhau ở đâu đó chứ không phải như hai người mới quen. Liên tục những cuộc điện thoại những tin nhắn qua đi qua lại làm tôi như được sống lại những kỉ niệm, những kí ức thật đẹp của mối tình đầu. Tôi lên gặp em và em lại càng chứng minh cho nhận định đó của tôi là đúng. Tôi cũng hơi bất ngờ vì mình mới quen nhau nhưng những giây phút đó thật hạnh phúc và ngọt ngào làm cho tôi cũng chẳng quan tâm đến câu hỏi nào nữa.

Nhưng cuộc sống không như là mơ và con đường chúng ta đi không chỉ có màu hồng đúng không em? Tôi đang sống trong những ngày hạnh phúc thì em thông báo bạn trai cũ của em ở Đắk Lắk ra chơi, lúc đó nhìn em cười thật hạnh phúc. Mặc dù cũng có một chút chạnh lòng nhưng tôi chỉ nghĩ đó là cảm giác của những người bạn lâu ngày được gặp nhau nên tôi cũng cố cười để em được thoải mái. Thế nhưng điều tôi không thể tưởng tưởng được là khi bạn trai cũ em ra chơi em lại vui đến thế, mặc dù đã có lần em kể đó là người thứ ba và lý do hai người chia tay là do em bắt gặp người ấy từ trong nhà nghỉ đi ra với một cô gái khác.

Một ngày, hai ngày, ba ngày không còn những tin nhắn, không còn những cuộc điện thoại hỏi thăm của em dành cho tôi nữa. Khi tôi gọi lúc thì chị gái, lúc thì em gái của em nghe và nói em đi chơi để quên máy ở nhà. Tôi biết nói gì đây chẳng lẽ tôi cấm được em không được đi chơi với người ta, bắt em phải nghe điện thoại của tôi à.

Con người ai cũng có sự ích kỉ và tôi cũng vậy. Tôi bắt đầu tìm hiểu kĩ hơn về em, về người đó và tôi thực sự cảm thấy rất sốc khi vào trang Facebook của người đó có tên VH. Tôi nhận thấy rằng trong đó không chỉ có mình em mà có thêm bốn, năm người nữa cũng chụp chung hình với anh ta và anh ta coi đó là chiến tích của mình. Lúc đó tâm trạng của tôi buồn thật khó chịu, tôi muốn gặp trực tiếp em để hỏi em có biết chuyện đó không?

Ngày bình thường để đi được quãng đường 50km từ chỗ tôi lên trên đó tôi phải đi 90p, vậy mà hôm qua chỉ 60p là tôi đã lên tới nơi. Có lẽ do trời định mà khi tôi lên tới nơi trời bỗng đổ mưa rào làm tôi phải chui vội vào một quán nước và tránh mưa ở đó. Bỗng chợt xuất hiện một luồng khí lạnh chạy từ đầu xuống sóng lưng khi nhìn thấy gương mặt thân quen mà tôi hay gọi là bé Ngốc đang tay trong tay với ai đó. Buổi trưa tôi đã hỏi em, chiều nay em có đi đâu không? Em trả lời tôi rằng: Chiều em ra trường để mượn hồ sơ anh ạ. Tới lúc này tôi chọn một góc khuất và nhắm nhìn trời mưa mà chẳng quan tâm tới bất kể điều gì nữa. Mọi dự tính của tôi trước khi đi đều tan thành mây khói.

Tôi cứ nghĩ rằng mình đã tìm được mảnh ghép còn thiếu trong cuộc sống này nhưng thực sự tôi đã nhầm. Tôi tôn thờ sự thủy chung, sự ấm áp còn em thì ngược lại. Dẫu sao cũng cám ơn em đã cho tôi những phút giây được cho là hạnh phúc, cám ơn em đã cho tôi cảm nhận rõ thêm về cuộc sống này, cám ơn em vì tất cả. Chúc em luôn may mắn trên con đường em đã chọn. Chúc em luôn hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Loading...