Ngồi buồn một mình, tôi rất nhớ em nhưng cũng chẳng biết tại sao em có thể làm được những chuyện "phi thường" như thế? Cứ sau mỗi lần như vậy, em lại nước mắt ngắn dài khóc lóc. Chợt nhớ Tào Đình đã viết: "Vợ là một loài nhạy cảm. Cô ấy đã đứng bên tôi khóc thút thít... Xin lỗi em chỉ là con đĩ".
Trái đất thật hẹp phải không em? Khi mà cuộc sống cho chúng ta có thể gặp hàng trăm, hàng nghìn người mỗi ngày nhưng ta chỉ có thể chọn lấy một người để yêu. Tôi hay có hứng thú với những cơn mưa chiều và trong một lần như vậy tình cờ tôi đã gặp em.
Tôi và em ban đầu chỉ gặp nhau nói chuyện cho vui vì chúng tôi đều là người cùng quê, nhà lại ở gần nhau nữa. Cứ như vậy ngày qua ngày, hai đứa thường xuyên trò chuyện với nhau và tình cảm cũng nảy sinh từ đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét